Dạy con tự lập từ khi còn nhỏ là điều quan trọng và cần thiết bởi đó chính là cách giúp con tự lập trưởng thành hơn. Đọc bài viết dưới đây để bạn có thể hiểu hơn về cách dạy con tự lập.
Ngay từ khi còn bé, các mẹ nên cho con ngủ riêng, hạn chế việc bế ẵm, ôm ấp, quan sát từ xa khích lệ con để con có thể tự tin và bình tĩnh.
Theo quan điểm của mẹ Pháp, dù có là người mẹ tốt nhất trên thế giới thì mẹ vẫn là mẹ chứ không phải thứ dịch vụ hễ cần là có của con trẻ, họ chọn vai trò đứng từ xa quan sát, khích lệ con, thay vì sà đến tận nơi nâng đỡ hoặc làm thay mọi thứ.
Dạy con nết ăn rất tự lập, ngay cả khi trẻ còn rất nhỏ. Trẻ con được khoảng 2 tuổi là đã có thể tự ngồi ăn cùng gia đình, tự xúc thức ăn và ăn hết phần thức ăn được phục vụ.
Đi đứng nếu có vấp ngã thì mẹ cũng để trẻ tự tìm cách đứng dậy trước khi chạy đến và đỡ lên. Làm cha mẹ tốt không có nghĩa là phải thường xuyên phục vụ con cái của mình. Và vì thế, người mẹ lúc nào cũng cần gọn gàng, bình thản, vẫn đi làm bình thường và dành được khá nhiều thời gian cho “công tác” làm đẹp.
Thứ hai, để dạy con về tính kỷ luật. Kỷ luật chính là nền tảng của việc dạy dỗ và chăm sóc con cái.
Các mẹ nên quen dần với việc không cảm thấy có vấn đề gì nếu từ chối những yêu sách của con trẻ và họ có cùng quan điểm về cách nói từ “không” với đứa bé. “Không” được hiểu theo nghĩa đơn giản nhất là “không được”, “không thể” và đứa trẻ nhất định phải nghe theo.
Điều thú vị là trẻ con ở rất nhiều nơi trên thế giới có thể đòi quà bất cứ khi nào bé muốn, vậy nên cách mẹ nên học cách từ chối bé, xem sét cái gì nên đồng ý, cái gì không.
Mẹ cũng sẽ tét mông trẻ nếu bé hư và quan trọng nhất là cái uy trong câu nói “không” của cha mẹ.
Qua các bữa ăn, trẻ cũng được giáo dục về tính kỷ luật như mọi thành viên trong gia đình.
Và trong khuôn khổ những gì được làm và không được làm của trẻ, cha mẹ chính là người giám sát nghiêm khắc nhất. Tuy nhiên, bên trong khuôn khổ này, mẹ vẫn cho con mình được tự do, thoải mái làm những gì chúng thích.
Thứ ba, mẹ dạy con lối cư xử lịch thiệp. Trẻ con cũng chỉ là một thành viên như mọi thành viên khác. Chúng không phải trung tâm của tất cả mọi người, cũng không phải “cái rốn của vũ trụ”.
Điều đó đồng nghĩa với việc, trẻ phải tôn trọng nhu cầu của các thành viên khác, cư xử một cách “biết điều” để nhu cầu của các thành viên khác trong gia đình không bị ảnh hưởng.
Chẳng hạn, buổi tối trẻ có thể ở chung phòng với cha mẹ, nhưng đến giờ ngủ, trẻ phải về phòng mình và nhường lại không gian cho cha mẹ.
Trẻ em nên được dạy dỗ cẩn thận về lối cư xử lịch thiệp trước khi thưởng thức bữa ăn. Trẻ được giáo dục về cách nói “cảm ơn”, “xin chào”, “xin lỗi”, ngay từ khi mới bập bẹ những tiếng đầu tiên.
Muốn trình bày vấn đề gì đó, trẻ em cũng nên đợi cha mẹ (hoặc người lớn) kết thúc câu chuyện của họ trước khi mở lời.
Ngoài ra, mẹ cũng nên tôn trọng thế giới riêng của con. Không bắt con học rộng, biết nhiều, điểm số cao chót vót mà muốn con phát triển tự nhiên và đầu tư nhiều cho đời sống tinh thần phong phú.